Văn tế sống, chính tác giả, Phạm Công Bình - tự viết cho mình!
Đà Lạt sầu đưa, hồ Xuân Hương lệ đọng.
Phố buồn ảm đạm, hẻm hai bảy xụt xùi.
Gió Hải Phòng buốt giá, dậy sóng biển Đồ Sơn.
Có rồi không , không rồi có, cõi thế thành ác mộng, trăm năm.
Cõi vĩnh hằng, là chốn dài lâu, việc gì nôn nóng.
Sinh trưởng, chốn quê mùa,
Xuất thân, dòng Phạm tộc.
Bố đau đáu, nâng niu bởi nó là trai, thằng con nối dõi.
Hạt mít, củ khoai, quanh quẩn qua ngày.
Buổi lớn khôn, công tác xa nhà, lo tròn việc nước.
Thân thể quá ốm o, đói khát, chỉ có rau dưa cả tháng.
Chức vị nhỏ, đa phần là phó.
Gét kẻ xu nịnh, cúi luồn, khinh người ỷ quyền, cậy thế.
Học Lái xe, học Ngoại ngữ, học Quản lý chuyên viên.
Ngoại ngữ học nửa vời, chẳng chuyên dùng, nên láo nháo, nghe nói không hiểu lắm.
Chữ Hán học 3 năm thời phổ thông, rồi 7 năm khi chưa có vợ, tiếp cận với bút phớt, bút lông, mực tàu, dày công, khổ luyện chỉ để mua vui.
Sư phạm, chẳng phải nghề chính, nhưng cũng đã ba lần nâng cấp chứng chỉ quy mô, bậc một, bậc hai, rồi sư phạm dạy nghề.
Mê ca nhạc, yêu thích vũ trường, nhưng nơi ấy phải là loại nhạc tua cổ điển.
Làm việc với tinh thần nghiêm túc, dù ở bất kỳ vị trí nào, lúc thấp lúc cao có bảy lần chuyển đổi cơ quan.
Ở luôn thành thực, có trước có sau.
Một nam, một nữ, cả hai đều giống lông, giống cánh.
Huệ tổ tiên thông thái, các con học hành thi cử thành danh.
Con thông minh, có học nhưng thiếu tiếp cận phong tục tập quán quê nhà. Nên ít quan tâm đến họ hàng thân thuộc!
Vợ chồng chịu tích cóp, có được hai cái nhà mặt phố.
Lúc đến tuổi về hưu, thong dong, thoải mái, thường về quê thăm mẹ, vui chơi bạn cùng học ngày xưa, dù xa xôi nhưng có năm về được ba lần.
Má hồng thân ái, cũng dăm bảy người.
Trần gian vui đến thế thôi.
Chia tay, giã biệt cuộc đời nổi trôi.
Ngậm ngùi thay.
Cơ tạo hóa vẽ vời.
Cỏ cây khô, mọi vật đều khô cả.
Người đi rồi, hoa lá cũng đi theo.
Đèn tắt tối tăm, khói nhang mù mịt. Tang tóc ấy, lòng nào không cảm động.
Còn đâu nữa luận bàn mọi việc.
Ánh trăng rằm cũng bỏ lại thôi.
Tiếng sáo vi vu trên bầu trời tắt lịm.
Nắm đất ân tình, nén nhang tiễn biệt.
Bút Nam Tào gạch sổ.
Hồn thiêng, về cõi vĩnh hằng.
Phòng tầng trên, vắng tanh cửa đóng.
Nghe thoang thoảng, dư âm còn đọng.
Chiếc xe tang, rước hồn về địa phủ.
Tình tri âm, phảng phất bốn phương trời. Nhớ trăm năm bái vọng.
Hải Phòng vọng ước.
Hồn theo gió độc.
Mặc niệm, sau ba hồi trống.
Lời khấn nguyện chân thành. Chín suối ngậm ngùi, than vãn.
Viết bài văn, tế phúng.
Người thân tiến cúng.
Thượng hưởng, Cõi vĩnh hằng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét